Giá đất ở Phố cổ chỉ bằng giá 1 đô thị chưa phát triển bên Nhật

So sánh với nước Nhật phát triển thì giá đất ở trung tâm thủ đô Tokyo cao bằng giá nhà ở đất ở vùng ngoại ô Hà Nội.Đây là nghịch lý của thị trường bất động sản
Trong lúc mức lương lậu bình quân của 2 nước lại ngược so với giá nhà đất.Đây là 1 nghịch lý đáng bàn.


Giá nhà ở đất ở phố cổ Hà Nội chỉ bằng 1 đô thị trung bình bên Nhật như Ginza,Kabukicho,khu vực giải trí nổi tiếng của Tokyo. Nhưng lại đắt hơn nhiều lần so với những đô thị trung tâm và phát triển vào loại bậc nhất Hongo, Shirokanedai hay Idibashi, những nơi được xem là trung tâm Tokyo
Nếu so sánh với các quận thì có xác xuất so sánh như sau: Các quận như Ba Đình, Hai Bà Trưng, Đống Đa, Tây Hồ và Cầu Giấy có giá đất na ná như Koto-ku và Sugynami-ku (mất thời kì là 30 phút đi đến  trung tâm Tokyo) hay thành phố Tachikawa và thành phố Hino (trong vòng 1 giờ đi đến trung tâm).
Kết quả nào là sự chênh lệch quá lớn nếu so với ngày công. Vì theo thống kê , năm 2012 mức lương lậu của người Nhật đã nhanh 31 lần ngày công của người Việt Nam.
Chứng cứ vào mức thu nhập đấy, số tiền cần có để thực hiện giao dịch và lợi nhuận (hoặc kém lỗ) từ các giao dịch đất đai đối với người dân Hà Nội lớn hơn  so với người dân Tokyo 31 lần.
Chuyên gia nhật cũng bày tỏ: Không có gì đáng ngạc nhiên khi nhiều người Việt Nam quan hoài nhiều tới việc mua bán BĐS ngay lập tức hơn là việc phải đầu tư dài thời hạn để có được kỹ năng, công nghệ và quản trị kinh doanh. Thật khó để có thể thúc đẩy nông nghiệp hóa hoặc nâng cao giá trị sáng tạo trong nước trong điều kiện như thế.
Cũng có để ý định tương tự khi nói về thị trường BDS, chuyên gia kinh tế TS Alan Phan tuy rằng: Ví như ngó thuần túy theo góc độ thị trường, lý do độc nhất vô nhị khiến bất động sản trì trệ là vì giá bán không phù hợp túi tiền người mua. Giá nhà ở đất hiện quá cao. So với lương lậu trung bình của người dân, hiện giá nhà ở đất đang cao gấp 25 lần. Trong lúc đấy, ở các nước khác, mức tối đa về giá chỉ cao nhanh khoảng 7-8 lần thu nhập trung bình. Vì giá bất động sản ở Việt Nam không ăn nhập nên người dân không thể mua được chứ không phải dân thiếu tiền hay không có nhu cầu.
Cùng với TS Alan Phan , ý kiến về giá nhà ở đất và ngày công cũng là một trong sáu nghịch lí của thị trường bất động sản Việt Nam mà GS Đặng Hùng Võ, nguyên Thứ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi trường từng "điểm mặt". Theo GS Đặng Hùng Võ, giá nhà ở trung bình cao nhanh 25 lần ngày công trung bình năm của người lao động (trong lúc ở các nước khác tỷ lệ này là 2 - 4 lần), Nếu người lao động tiết kiệm được 25% lương lậu thì cũng phải 100 năm sau mới mua được nhà. Đến nay, tỷ lệ này đã giảm ở mức 10 lần trong khu vực nhà ở thương nghiệp giá thấp và nhà ở xã hội.

 

Người đàn bà không có tay xây BT thế này?

Người ta khổng thể tin nổi căn BT đấy là của Hằng “hủi”, người đàn bà tật nguyền, cụt cả hai bàn tay.

Việc nuôi cả trăm con lợn, cấy hơn mẫu lúa, chăm chút ao cá, dường như vẫn an nhàn đối với người đàn bà đã từng phải chịu bao năm "thử lửa" Cần phải bà nghĩ ra chuyện đóng gạch.
Từ tảng sáng đến nửa đêm bà làm việc quần quật bên đống đất. Đôi tay cụt ngón chai sần vục vào đất nhào nặn, lóc từng tảng dồi vào khuôn, đập, đóng. Cùi tay thọc vào đất, gặp hòn đá, hòn sỏi, buốt đến tận xương.
Ròng rã năm trời, bao nhiêu tài sản tích cóp đã tan theo bước chân của hai mẹ con từ Bắc vào Nam. Ngày Tú Anh khỏi bệnh cũng là ngày số nợ của bà lên đến 73 triệu đồng, một số tiền rất lớn vào thời điểm năm 1994. Bà lại trở về với máng lợn, với chiếc khuôn gạch và cái ao sâu như thùng đấu.
Làm ăn tiện lợi nên bà nhanh chóng trả được nợ. Có vốn rồi bà vét ao, xây tường bao và thả ba ba. Tuy nhiên, một buổi sáng đầu năm 1997, đàn ba ba trị giá 200 triệu chết nổi lều phều. Đàn lợn 65 con cũng chết sùi bọt mép. Bà ngửi thấy mùi thuốc trừ sâu sặc lên từ máng lợn.
Do lanh lợi, hoạt bát Cần phải chẳng mấy chốc bà đã kiếm đủ số tiền trả nợ, và Tú Anh cũng hoàn thành khóa học. Bà đã lấy lại được nhà và lại lần nữa bắt đầu cuộc làm giàu từ đôi bàn tay trắng.
Ngày đó, tuy hai vợ chồng làm ăn khó khăn, bà Hằng đã động viên con dâu đi học và cô con dâu ấy đã thi đỗ đại học Sư phạm Thái Nguyên, để bây giờ trở thành cô giáo.
Nơi xóm nghèo thuần nông ven đô thị cách đây gần chục năm bỗng mọc lên một tòa BT hoành tráng, kiểu cách. Tòa biệt thự cao vọt hẳn lên khỏi ngôi làng ngoại ô đô thị.
Tú Anh khuyên mẹ Cần phải xây nhà ở trên miếng đất mua được ở mặt đường 10 để hưởng lạc, nhưng mà bà không nghe. Bà bảo, mẹ còn bà sống được là nhờ đàn lợn và cái ao, Cần phải dù tốn thua nhiều tỷ đồng để xử lý nền móng, bà vẫn quyết xây lên tòa nhà ở vương giả trên mảnh đất mà mẹ con bà từng khốn khó đi lên.
Mấy đứa trẻ lang thang, mồ côi mà bà nuôi dưỡng, bao bọc năm xưa, giờ thành đạt, có đứa sống ở trời Tây, cũng đã gửi cho bà cả trăm triệu bạc để bà xây nhà ở.
Bà Hằng bảo, cứ làm thì khỏe, chơi thì mệt mỏi. Sống khổ quen rồi, Cần phải hiện tại, dù điều kiện sống Trội hơn, một bước lên xe, nhưng bà cũng chỉ ăn cá vụn, tép vụn, thịt thà cứ khó ăn thế này ấy.
Mấy năm trước, nhà ở nước có chính sách trợ cấp ưu đãi cho con liệt sỹ Cần phải bà Trần Thị Hằng được đưa đi khám sức khỏe. Ông bác sĩ ở Hội đồng giám định y khoa tỉnh Thái Bình nói bà bị mất 90% sức khỏe, nhưng trong giấy khám bệnh chỉ ghi là mất 81% sức khỏe, bởi đó đã là giới thời hạn cao nhất rồi.